NGÀY NÀY CÁCH
ĐÂY 5 NĂM
Đó
là ngày mà tôi không thể nào quên: ngày 22 tháng chạp, chuẩn bị đón Tết Đinh
hợi (09 – 02 – 2007); một niềm vui đến thật bất ngờ: gia đình chúng tôi được
Đại tướng Võ Nguyên Giáp cho phép lên văn phòng tại số 30 Hoàng Diệu Hà Nội
chúc thọ Đại tướng, kính tặng Đại thướng tác phẩm âm nhạc “Cây Đại thụ” do tôi
sáng tác.
Số là: người bạn thơ của tôi tên Nguyễn Thái
Bình bên huyện Mỹ Đức có viết bài thơ “Vẹn đầy” ca ngợi tài đức vẹn toàn của
Đại tướng với cuộc CM của dân tộc và quân đội ta. Ông gặp tôi tỏ ý muốn nhờ tôi
phổ nhạc. Sau gần hai tháng đắn đo, suy nghĩ và tìm thêm tứ cho phần kết, tôi
đã hoàn thành ca khúc với tên gọi “Cây Đại thụ”. Ca khúc ra đời đã được anh em
bạn bè, đặc biệt là trong giới CCB hưởng ứng nhiệt tình. Nhiều người, nhiều nơi
tập hát; được tạp chí CCB Hà Tây in.... và sau đó đã được văn phòng của Đại
tướng mời lên Hà Nội.
Buổi gặp mặt chứa chan tình cảm
đầm ấm. Đại tướng tươi cười nói chuyện thân mật với chúng tôi và dặn dò: “Cựu
chiến binh – cựu mà không cũ nhé!”
Ca sĩ Tuấn Phúc rồi tất cả
chúng tôi đã cùng nhau hát ca khúc “Cây Đại thụ” cho Đại tướng nghe. Trong buổi
gặp mặt vui vẻ và ý nghĩa đó có cả các đồng chí trong Thường trực và văn phòng
Trung ương Hội CCB Việt Nam.
Đại tướng chú ý lắng nghe
rồi hỏi thăm từng người trong gia đình; đặc biệt Đại tướng hỏi: “Phu nhân của
nhạc sĩ đâu?”. Vợ tôi thưa: “Dạ!”, Đại tướng bắt tay bà xã nhà tôi... Tất cả
những người có mặt trong phòng đều đồng loạt vỗ tay rầm rầm hưởng ứng.
Với thời gian chỉ có 21
phút, buối gặp mặt đó đã để lại cho tôi và gia đình những kỷ niệm thật sâu sắc,
đến bây giờ - sau 5 năm – mà tôi vẫn tưởng như mới hôm nào... Kỷ niệm đẹp đẽ đó
sẽ cùng tôi đi suốt cuộc đời; và tôi mạnh dạn viết một câu xen kẽ trong phần
dạo nhạc giữa 2 lần hát: “Đại tướng Võ
Nguyên Giáp – người anh hùng dân tộc – là người thầy, ngưới anh cả của quân
đội ta.
Ngày
22 tháng chạp Tân Mão.
Ca khúc: Cây Đại thụ - Nhạc: Mai Xuân Chức
Lời thơ: Thái Bình + Xuân Chức - Trình bày Tuấn Phúc
BẾN
Chênh vênh nắng tãi bến đò
Dốc lên hoa gạo thập thò lửa
lan
Gập ghềnh con sáng
lang thang
Vô tình liếm mạn đò ngang dập
dềnh.
Cuốn sách: Tuyển Thơ - Văn - Nhạc "Sợi mưa quê"
Nhà thơ Phạm Hữu Chính - ủy viên Thường vụ CLB thơ VN
Chủ tịch CLB thơ VN Thăng Long - Hà Nội
Trích lời phát biểu của
Nhà thơ PHẠM HỮU CHÍNH
Chủ tịch CLB thơ VN Thăng
Long – Hà Nội
Tại hội trường lớn huyện Ứng
Hòa ngày 16 – 01 – 2010
“.....
Xuất thân từ một làng quê vốn giàu truyền thống của gia đình và quê hương....
Anh lại là người vốn yêu thơ, yêu nhạc; Những kỷ niệm trong cuộc đời đã dồn
nén, bây giờ mới có dịp bung ra, mong có dịp được chia sẻ và thông cảm của bạn
bè. Anh coi đó là món nợ phải trả. Anh nợ ai?... Nợ đồng đội, đồng bào, nợ Tổ
Quốc, nợ các đồng chí đã nằm xuống....
Tất cả các bài
văn, bài thơ, đặc biệt là các bản nhạc của anh đều đã thể hiện cảm xúc nồng
cháy mà nhạc sĩ – nhà thơ – tuy tuổi đã cao – nhưng vẫn giàu tính nhân văn và
tính giáo dục sâu sắc.
Công sức, trí
tuệ của anh đã đóng góp cho văn – thơ – nhạc nói chung và xây dựng CLB thơ nói
riêng.... đã được CLB thơ VN ghi nhận và
cấp bằng khen....”
Tác giả nhận Bằng khen của Chủ tịch CLB thơ Việt Nam
TÔI CÓ LỜI XIN LỖI
Hồi ấy là năm 1965, giặc Mỹ tăng
cường leo thang bắn phá miền Bắc, hòng ngăn chặn quân và dân ta chi viện cho
chiến trường miền Nam. Trung đoàn 236 – đơn vị tên lửa đầu tiên của QĐND VN -
triển khai trận địa bên dòng sông Đà. Trận đầu ra quân, phóng một quả tên lửa,
do Tiểu đoàn 61 thực hiện – ngày 24 tháng 7 năm 1965 – đã lập công xuất sắc, bắn
rơi một máy bay Mỹ trên bầu trời công trình thuỷ điện. Vì vậy, ngày 24 tháng 7 được
lấy là ngày truyền thống của binh chủng tên lửa và trung đoàn được mang tên là
“Đoàn Sông Đà” từ đó.
Sau trận đầu chiến thắng, Tiểu
đoàn 61 được lệnh hành quân về Xích Thổ thuộc huyện Gia Viễn tỉnh Ninh Bình, vào
trận địa sắn sàng chiến đấu để bảo về Thành Nam. Ngày 12 tháng 8 năm 1965, một đoàn
máy bay cường kích và tiêm kích của giặc Mỹ lợi dụng cửa sông Đáy, bay thấp, kéo
nhau vào địa phận Ninh Bình, đang nhao lên, lượn vòng định cắt bom nhằm mục tiêu
thị xã Nam Định. Toàn đơn vị nín thở, các chiến sĩ trắc thủ căng mắt trên màn hình
ra đa, các bệ phóng liên tục nâng tầm, xoay hướng nhằm tốp đi đầu, chờ lệnh. Bấm
nút – ba quả tên lửa lao lên không trung. Ba ánh chớp loé trên bầu trời, ba vùng
lửa bùng lên... Những mảnh máy bay vỡ mang theo ngọn lửa đang cháy, rơi lả tả
xuống cánh đồng chiêm trũng. Ba chiếc “Thần sấm” của giặc trong tốp đi đầu không
còn mảnh giáp. Hàng chục chiếc đi sau và tầng trên vội vàng “cua” gấp chạy ra
biển. Thắng trận giòn giã, Tiểu đoàn 61 lại hành quân gấp về Mai Lĩnh thuộc huyện
Chương Mỹ, Hà Tây để tham gia bảo vệ Hà Nội.
Do chiến công xuất sắc, ngày
26 tháng 8, Tiểu đoàn 61 vinh sự được đón Bác Hồ về thăm. Dáng nhanh nhẹn trong
bộ ka ki bạc màu, chân đi dép cao su, đầu đội mũ sắt, khuôn mặt Bác rạng ngời với
đôi mắt sáng và chòm râu bạc rung rinh. Đi cùng với Bác còn có đại diện Đoàn
chuyên gia về tên lửa của Liên Xô. Với tư thế sẵn sàng chiến đấu, cán bộ, chiến
sĩ - người trên bệ phóng, người trên công sự, người trên xe chỉ huy, người ngồi
trên bãi cỏ... nhưng chăm chú lắng nghe như nuôt lấy từng lời thăm hỏi, động viên
và dặn dò của Bác. Tiếng vỗ tay hồi lâu không dứt. Bác giơ bàn tay ra hiệu im lặng
và giới thiệu đồng chí chuyên gia Liên Xô phát biểu. Sau khi chúc mừng những
chiến công của đơn vị và QĐND Việt Nam, đồng chí chuyên gia nói bằng tiếng Nga
thế nào đấy, đồng chí phiên dịch của ta lại dịch là: “Trong cuộc chiến tranh vệ
quốc vĩ đại, Hồng quân Liên Xô đã tiêu diệt 20 triệu quân phát xít !?”.. Thế là
mọi người rầm rầm vỗ tay hoan nghênh?... Đồng chí chuyên gia khựng lại, mặt đỏ
nhừ, đứng im như tượng!. Mọi người tiếp tục vỗ tay... Bỗng Bác Hồ vội vàng đứng
dậy, Người lại giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Bác chân thành nói với đồng
chí chuyên gia bằng tiếng Nga :” Cho tôi xin lỗi đồng chí”. Đoạn, Bác nhẹ nhàng
dịch lại câu nói của chuyên gia lúc trước bằng tiếng Việt cho bộ đội nghe:
“Trong cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại của nhân dân Xô Viết chống phát xít Đức,
20 triệu chiến sĩ, đồng bào đã hy sinh, chứ không phải Hồng quân đã tiêu diệt
20 triệu quân phát xít”. Mọi người ngớ ra, ngượng ngùng về sự vỗ tay nhiệt thành
vô duyên của mình... Đồng chí chuyên gia cảm động, ôm ghì lấy Bác....
Chúng tôi lại tiếp tục nhiệm
vụ chiến đấu bảo vệ Thủ đô và các mục tiêu quan trọng, bắn rơi nhiều máy bay của
giặc Mỹ xâm lược. Sau này, Trung đoàn 236, hai Tiểu đoàn 61 và 64 cùng 4 cán bộ
chiến sĩ của đơn vị được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng LLVTND.
Câu chuyện xẩy ra cách đây đã
46 năm, nhưng hình ảnh Bác Hồ, một lãnh tụ vĩ đại, một nhân cách vĩ đại – luôn đề
cao tự phê bình - mặc dù sai sót đó là thuộc cấp dưới – đã đi cùng năm tháng của
cuộc đời tôi cho đến tận bây giờ khi ở tuổi ‘xưa nay hiếm”, trong công tác hay
quan hệ gia đình, bè bạn. Tôi vẫn luôn tự hỏi: Mình có sai sót gì không ? và đã
nhận ra chưa?
Ghi theo lời kể của CCB Đào Nguyên Hồng
ở Cao Thành, huyện Ứng Hoà, Hà Nội
nguyên chiến sĩ trắc thủ của D61, E236
Mời xem tiếp chương III và các Chuyên mục: Âm nhạc, Gia đình, Văn hóa.....